Bay 3 / Nguyên Dung và ban bè
Vous souhaitez réagir à ce message ? Créez un compte en quelques clics ou connectez-vous pour continuer.
Bay 3 / Nguyên Dung và ban bè

A mes amis
 
AccueilAccueil  PortailPortail  RechercherRechercher  Dernières imagesDernières images  S'enregistrerS'enregistrer  Connexion  
-14%
Le deal à ne pas rater :
Apple MacBook Air (2020) 13,3″ Puce Apple M1 – RAM 8Go/SSD 256Go
799 € 930 €
Voir le deal

 

 MẸ TÔI

Aller en bas 
AuteurMessage
Nguyen Dung

Nguyen Dung


Nombre de messages : 547
Date d'inscription : 08/11/2005

MẸ TÔI Empty
MessageSujet: MẸ TÔI   MẸ TÔI EmptyJeu 1 Juil à 1:43

MẸ TÔI

Từ khi tôi hiểu mù mờ về tình mẫu tử, tôi chợt nhận ra mình không giống những đứa trẻ khác.
Năm lên tám, trong bài tập đọc của tôi, có một đoạn trích trong quyển “Vô gia đình” của Hà mai Anh,
mà tôi cứ lẩm nhẩm mãi đến thuộc lòng, tôi thương cảm một thân phận mồ côi.


Tuy tôi không mồ côi, tôi có cha, có mẹ, nhưng hình như mẹ tôi chưa bao giờ ôm tôi vào lòng hay vuốt ve tóc tôi, thật ra có những lúc mẹ bắt tôi đứng yên cho bà chải tóc, những phút hiếm hoi cận kề ấy, tôi cảm thấy hình như chẵng có chút dịu dàng âu yếm nào. Mẹ thường nắm lấy mái tóc dài của tôi và vuốt thật thẳng, thật mạnh, nếu tôi nhăn mặt vì đau hay không đứng yên, thì lập tức được ăn vô số cán lược gõ vào đầu.
Có lần ngắm bình hoa glaïeul của mẹ trên bàn, tôi thích quá, ngắt một bông hoa, thế là mẹ bước lại, trừng mắt nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng, mẹ cầm nguyên lọ hoa ném ra sân.

Mẹ tôi rất xinh đẹp vì ba tôi bảo với tôi thế, nhưng tôi lúc nào cũng lấm la lấm lét nhìn mẹ và sự sợ hãi đã lấn lướt mọi tình cảm với mẹ trong tôi.
Hai bố con lúc nào cũng sợ mẹ và hay thủ thỉ với nhau.
Bố tôi và tôi mỗi ngày đọc nhật báo rồi hai bố con hý hoáy cắt ra thành từng mục, để riêng biệt, như truyện ngắn, truyện dài, truyện tranh, vui cười, y tế thường thức v.v… và do đó, tôi đọc rất nhiều từ khi còn bé, đó là thú vui duy nhất của tôi.

Tôi không có bạn, và trở nên lầm lì, ít nói, thỉnh thoảng tôi được bố mẹ dắt đi chơi , đấy là những hôm mẹ tôi vui vẻ , nhưng trên nét mặt mẹ luôn có một điều gì đó khiến tôi không dám tới gần dù mẹ đang vui.
Có lần, mẹ dắt tôi tới nhà mấy cô bạn của mẹ, tôi nhớ cô nào cũng xinh đẹp và ăn diện, và mọi người luôn nói chuyện về quần áo, trang sức, mỹ phẩm, chẳng hỏi han gì đến tôi …
Khi ra về, tôi rụt rè nói với mẹ là không muốn tới chơi nhà các cô ấy nữa . Hậu quả là khi về tới nhà, tôi bị mẹ đánh đòn rất đau, nhưng tôi không khóc, và tiếp tục với những ý nghĩ lì lợm trong đầu.

Chỉ có một điểm mẹ tôi hãnh diện về tôi, là tôi học rất giỏi.
Tôi học giỏi vì cả bố lẫn mẹ đều kiểm soát bài vở của tôi rất kỹ, nhưng lúc ấy tôi cứ cho rằng kết quả có được là do chính tôi rất ham học, như một thú vui của tôi. Năm học lớp ba, tôi học thuộc tất cả các bài trong quyển tập đọc chỉ sau ngày khai trường có một tháng.
Thấy tôi ham đọc, bố tôi mua rất nhiều sách truyện cho tôi, hai bố con hay ngồi với nhau hàng giờ, những lúc bố đàn ghi ta, tôi cũng hay lân la, rồi bố dạy tôi hát, những lúc ấy tôi cứ cảm giác ánh mắt mẹ có vẻ không vui, vì tôi quá thích ca hát…

Chẳng may , năm tôi lên chín, căn bệnh hiểm nghèo đã cướp mất người cha yêu quý của tôi, tôi gục ngã, khóc la thảm thiết, nhưng mẹ tôi khóc rất ít, nét mặt buồn thảm nhưng cương nghị. Tôi khóc ròng rã nhiều tháng trời cũng không thể nguôi ngoai.

Tưởng rằng sau khi bố tôi mất, chỉ còn hai mẹ con, tình mẹ con càng thêm thắm thiết, nhưng trái lại, tôi càng khép kín trong vỏ ốc lặng câm, mẹ càng nghiêm khắc và quyết đoán trong vai trò của người cha, bây giờ mẹ phải gánh gồng mọi chuyện, khi đó mẹ còn rất trẻ.

Mẹ có nhan sắc, lại ăn nói khéo léo, duyên dáng, nên có nhiều người đàn ông muốn giúp đỡ, nhưng mẹ không nhận sự giúp đỡ của một ai, mẹ tìm đủ mọi cách để tìm tòi và thử sức trên bước đường kinh doanh và hình như mẹ nuôi trong lòng nhiều tham vọng.
Tôi như một cái bóng mờ nhạt, suốt ngày chúi đầu vào sách vở, ăn uống có chị người làm lo, một ngày tôi gặp mẹ tôi có vài giờ, khi thì mẹ làm ở nơi này, khi nơi khác, có lúc mặt mẹ tươi vui, có lúc u sầu buồn bã, có lúc mẹ quát tháo tôi chỉ vì tôi sơ ý làm vỡ một cái tách, tôi sợ mẹ đến nỗi, khi tôi cầm một món gì trong tay, chỉ cần mẹ quắt mắt lên
“ Hậu đậu như thế thì thể nào cũng rơi ..”
là ngay tích tắc, tôi làm rơi không đỡ kịp !

Sở thích đọc sách của tôi thì mẹ không ngăn cấm, nghe nhạc cũng được, nhưng đi chơi thì chẳng bao giờ ! Tôi như bị nhốt giữa bốn bức tường, đi học thì có xe đưa đón đúng giờ giấc.

Khi tôi có bạn bè thì mẹ lại còn khó khăn với tôi hơn nữa, đến nỗi tôi cảm thấy rất khổ sở khi bất cứ người bạn gái nào muốn đến nhà chơi, lỡ gặp mẹ, mẹ sẽ hỏi vặn vẹo như tra khảo bài vở ….đứa nào cũng phải sợ

Tôi như người bị ần ức, sự ức chế khiến tôi tập trung hết vào việc học hành và tìm tòi các điều hay trong sách vở, tiền bạc mẹ không để tôi thiếu thốn, có lẽ lúc ấy mẹ cũng rất nhọc nhằn bươn chải để tôi không thua sút chúng bạn về mọi mặt, nhưng tôi nào có hiểu điều ấy, lúc nào tôi cũng cảm thấy mình thiếu thốn một cái gì, nhất là đôi khi có dịp chứng kiến cảnh nhà người khác, con cái được mẹ vỗ về ôm ấp, tôi rất tủi thân.

Có vài lần, tôi thấy mẹ tư lự …, nhưng tôi lúc ấy làm sao hiểu được những áp lực về cuộc sống mẹ phải gánh chịu,
Sự sĩ diện của mẹ rất lớn, mẹ không muốn nhờ vả họ hàng hay bất cứ ai, khi tôi khôn lớn, tôi mới hiểu được mẹ cô đơn đến dường nào. Không biết đã có khi nào mẹ muốn bước thêm bước nữa hay không, nhưng khi còn nhỏ, tôi không hiểu nguyên nhân chính của sự không muốn có thêm một đời chồng, chính vì mẹ thương tôi.
Với sự thơ ngây và nông cạn của tôi lúc bấy giờ, tôi chỉ cảm thấy mẹ đối xử quá độc ác với mình, có lúc đêm khuya, tôi nằm im không ngủ,
nghe mẹ thở dài, tôi quay sang nhìn mẹ …giá mà lúc ấy mẹ ôm tôi vào lòng, chắc cả hai mẹ con đã cùng khóc rồi, nhưng không, mẹ lại quát tôi

“ Sao cô nhìn tôi như thế ? Phải chi lúc đẻ cô ra, tôi bóp mũi cô cho chết là xong “ …

Tôi im lặng và sau đó nằm khóc thầm…
Giờ đây, tôi chợt nghĩ rằng, có lẽ lúc đó, những giọt nước mắt cũng đã lặng lẽ lăn trên đôi má của mẹ ..mà tôi không hay biết chăng ?

Thời gian đã chầm chậm qua đi, biết bao nhiêu thay đổi trong đời sống của mỗi con người …

Khi tôi lớn khôn, tôi hiều ra nhiều điều, khi tôi lập gia đình, tôi càng hiểu thêm về cuộc đời và tình mẫu tử, khi tôi có con, tôi đã hiểu sâu sắc lòng mẹ như thế nào, nếu phải so sánh, chắc mẹ tôi thương tôi hơn tất cả những gì mẹ có, nhưng mẹ không thể tỏ bày.
Và tôi, cũng không thể bày tỏ trước cái hàng rào vô hình ngăn cách ngày càng lớn dần.

Bao nhiêu Lễ Vu lan đã trôi qua, có vài lần tôi mua quà tặng mẹ, nhưng cứ tới những giây phút hồi hộp và xúc cảm nhất ấy, khi tôi sắp sửa cầm món quà để tặng mẹ và nói những lời thương yêu, thì gương mặt mẹ như một tảng băng, khiến tôi chùn lại.

Năm tháng đã trải bao phong sương gió bụi trên mái đầu tôi, tôi đã qua những độ tuổi mà mẹ đã thăng trầm ngày xưa.
Có bao lần tôi vấp ngã, khổ đau, mất mát …đôi khi tôi thầm so sánh không biết mẹ đã chịu đựng ngần ấy năm tháng bao điều đắng cay , chắc mẹ phải đau đớn hơn tôi nhiều lắm, nhưng hình như tôi vẫn còn có mẹ, vẫn còn một chỗ dựa tinh thần.

Thế mà ngày xưa, mẹ nhọc nhằn và cô đơn như thế …tôi chợt hiểu ra …nỗi đau luôn dày xé tôi, mỗi khi hồi tưởng lại.

Mẹ tôi nay đã già lắm rồi, mà tôi cũng không còn trẻ nữa .
Tôi thương mẹ, yêu mẹ lắm,
mà vẫn chưa một lần nghe được hai tiếng “Con yêu“ và cũng chưa một lần nói rằng
“Con rất yêu mẹ, mẹ ơi !“


Tina



MẸ TÔI Tino%20Rossi.%203

MẸ TÔI Une-belle-rose-rouge-151
Revenir en haut Aller en bas
 
MẸ TÔI
Revenir en haut 
Page 1 sur 1

Permission de ce forum:Vous ne pouvez pas répondre aux sujets dans ce forum
Bay 3 / Nguyên Dung và ban bè :: Tổng quát / Tin tức :: Mẹ-
Sauter vers: